Mỗi chuyến đi là một trải nghiệm đáng nhớ

10:40, 18/06/2025

BHG - Tôi về công tác tại Báo Hà Giang từ năm 2019. Một năm sau, khi đang dần quen với nhịp nghề, tôi được cơ quan phân công phụ trách theo dõi địa bàn huyện Mèo Vạc, là một huyện vùng cao biên giới của tỉnh. Kể từ đó đến nay, Mèo Vạc đã trở thành điểm đến quen thuộc, gắn bó với hành trình nghề nghiệp của tôi như một phần không thể thiếu trong cuộc sống làm báo.

Từ thành phố Hà Giang đến trung tâm huyện Mèo Vạc là quãng đường hơn 150 km với nhiều đoạn đèo dốc quanh co, hiểm trở. Những ngày đầu mới nhận nhiệm vụ, tôi còn chưa quen đường, nhiều lúc phải hỏi từng khúc cua, từng bản làng. Có lần, trên đường đi công tác, mây mù phủ kín dốc Bắc Sum, Cổng trời, dốc Cán Tỷ hay đèo Mã Pì Lèng, tôi phải dừng xe ngồi đợi hàng giờ mới dám tiếp tục hành trình. Hoặc nếu có việc quan trọng, tôi phải đi rất chậm, vừa đi vừa căng mắt nhìn đường, rồi cứ bám theo vạch kẻ đường hay men theo hộ lan đường mà đi. Khó khăn là thế, nhưng vượt qua tất cả những vất vả đó, tôi bắt đầu cảm nhận được vẻ đẹp đặc biệt của vùng đất này - một vẻ đẹp không chỉ đến từ cảnh quan hùng vĩ, mà còn đến từ con người Mèo Vạc chân chất, giàu tình cảm và luôn kiên cường bám đất, bám bản.

Tác giả tác nghiệp tại Bệnh viện Đa khoa huyện Mèo Vạc.             Ảnh: PV
Tác giả tác nghiệp tại Bệnh viện Đa khoa huyện Mèo Vạc. Ảnh: PV

Công việc của một phóng viên địa bàn là như vậy. Mỗi tháng tôi lên Mèo Vạc ít nhất một tuần để nắm bắt tình hình, đi cơ sở, chụp ảnh, phỏng vấn, thu thập tư liệu... Có những chuyến công tác chỉ trong vài ngày, nhưng cũng có những chuyến kéo dài cả tuần giữa mùa Đông rét buốt hay những tháng Hè nắng như đổ lửa. Vào mùa mưa, không ít lần tôi phải dắt xe băng qua suối hay dừng lại giữa chừng vì đường sạt lở. Những lần ấy, chiếc ba lô chứa máy ảnh, sổ ghi chép và mấy gói lương khô, chai nước lọc là bạn đồng hành thân thiết nhất của tôi.

Nhưng cũng chính những chuyến đi ấy đã mang lại cho tôi những trải nghiệm sâu sắc mà không một bài giảng lý thuyết nào có thể thay thế. Tôi nhớ mãi lần theo chân cán bộ xã Sơn Vĩ đến thăm một hộ nghèo thôn biên giới vừa được hỗ trợ nhà ở theo Chương trình xây dựng nhà ở 1953 của tỉnh. Đứng giữa căn nhà mới, người đàn ông rưng rưng nói: “Từ giờ gia đình tôi không còn phải ngủ trong mái nhà dột nát nữa. Vậy là mong ước bấy lâu giờ đã thành hiện thực”. Tôi chỉ lặng im bấm máy, rồi sau đó ngồi bên bếp lửa trò chuyện cùng gia đình. Từng ánh mắt, nụ cười, từng câu chuyện giản dị ấy đã trở thành chất liệu sống động để tôi viết nên những bài báo chân thực, mang hơi thở cuộc sống.

Tôi cũng không thể quên được những đêm ngủ nhờ ở các Đồn Biên phòng, trụ sở xã hay nhà dân khi đi cơ sở. Có khi, chỉ là tấm đệm trải dưới sàn đất, bữa cơm chỉ có lạc muối và bát canh rau cải ăn với mèn mén nhưng cảm giác lại ấm áp vô cùng. Ấm bởi sự sẻ chia chân thành của người dân, bởi tình đồng nghiệp và cả bởi chính niềm tin rằng những bài viết của mình sẽ góp phần nhỏ bé để lan tỏa điều tích cực, cổ vũ cho sự đổi thay nơi vùng cao.

Mèo Vạc không thiếu những đề tài hay. Ở nơi miền đá xám này, mỗi bước chân đi qua đều có thể mở ra một câu chuyện. Từ những đổi thay nhờ xây dựng Nông thôn mới đến hành trình khởi nghiệp của một thanh niên người Mông, hay sự nỗ lực vượt khó của các thầy cô giáo cắm bản, những chiến sỹ Biên phòng tuần tra giữa đêm băng giá… Viết về họ, tôi không chỉ làm tròn nhiệm vụ tuyên truyền mà còn như được tiếp thêm động lực để vượt qua khó khăn của chính mình.

Có người hỏi tôi: “Làm báo mà đi xa thế, vất vả thế, có nản không”. Tôi chỉ cười: “Vất vả thì có nhưng chưa bao giờ thấy nản”. Bởi lẽ, mỗi chuyến đi là một cơ hội để tôi sống chậm lại, để nhìn thấy rõ hơn cuộc sống của đồng bào mình nơi vùng cao, để thêm yêu nghề báo, cái nghề luôn đặt chúng tôi vào vị trí người kể chuyện cho nhân dân.

Đã có nhiều buổi sớm tôi dừng xe giữa đèo Mã Pì Lèng, hít căng lồng ngực làn sương mát lạnh, ngắm nhìn dòng Nho Quế trong xanh lặng lẽ trôi dưới hẻm vực Tu Sản - hẻm vực sâu nhất Đông Nam Á. Mỗi lần như vậy, tôi lại thấy lòng mình lặng lại, một sự lặng yên không phải của mệt mỏi mà là của sự thấm đẫm khi nhận ra rằng, chính những vùng đất xa xôi như Mèo Vạc đã dạy tôi cách làm báo.

TRẦN KẾ


Ý kiến bạn đọc


Cùng chuyên mục

Diễn tập phương án cứu nạn, cứu hộ quy mô cấp tỉnh
BHG - Sáng 17.6, UBND tỉnh tổ chức diễn tập phương án cứu nạn, cứu hộ (CNCH) có huy động lực lượng, phương tiện, tài sản của nhiều cơ quan, tổ chức địa phương tham gia tại Sân vận động Khu Liên hợp Thể thao và Văn hóa tỉnh. Dự diễn tập có đồng chí Vương Ngọc Hà, Ủy viên BTV Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch UBND tỉnh; đại diện Công an tỉnh, Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh và các sở, ngành, cơ quan, đơn vị, doanh nghiệp, UBND thành phố Hà Giang.
18/06/2025
Sau sáp nhập, tỉnh Tuyên Quang mới có 7 phường và 117 xã
BHG - Ủy ban Thường vụ Quốc hội vừa ban hành Nghị quyết số 1684/NQ-UBTVQH15 về việc sắp xếp các đơn vị hành chính cấp xã của tỉnh Tuyên Quang năm 2025. Nghị quyết có hiệu lực kể từ ngày ký ban hành 16.6.2025, thời gian bắt đầu hoạt động của các đơn vị hành chính mới là từ ngày 1.7.2025.
18/06/2025
Dấu ấn trong hành trình xóa nhà tạm, nhà dột nát
BHG - Giữa núi non hùng vĩ nơi địa đầu cực Bắc của Tổ quốc, cuộc sống còn vô vàn gian khó, tỉnh Hà Giang đã khẳng định tinh thần trách nhiệm, sự quyết tâm và tình người sâu sắc thông qua chương trình xóa nhà tạm, nhà dột nát cho các hộ nghèo, người có công với cách mạng. Đây là chương trình giàu tính nhân văn, được triển khai với nỗ lực bền bỉ của cả hệ thống chính trị, sự đồng hành của người dân, doanh nghiệp và xã hội.
18/06/2025
Chủ động chuẩn bị Đại hội Đảng bộ cấp xã sau sáp nhập đơn vị hành chính
BHG - Thực hiện chỉ đạo của T.Ư và Tỉnh ủy về tổ chức Đại hội Đảng bộ các cấp tiến tới Đại hội Đại biểu toàn quốc lần thứ XIV của Đảng, Huyện ủy Xín Mần đã chủ động triển khai các nhiệm vụ trọng tâm, đặc biệt là công tác chuẩn bị Đại hội Đảng bộ cấp xã, nhất là những địa phương thực hiện sáp nhập đơn vị hành chính theo Nghị quyết số 46, ngày 29.4.2025 của BCH Đảng bộ tỉnh.
17/06/2025