Những ngày cuối năm thường đến rất nhanh. Nhanh đến mức tôi chưa kịp nhận ra cái lạnh đã dày hơn, nắng đã mỏng hơn, và lòng người cũng chùng xuống theo từng trang lịch sắp lật sang năm mới. Ở tuổi ngũ tuần, tôi đứng giữa khoảnh khắc giao mùa ấy với một cảm giác bâng khuâng khó gọi tên, như thể thời gian đang khẽ nhắc mình rằng: lại thêm một năm nữa trôi qua trong vội vã.
Trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam, chuyện ăn uống chưa bao giờ chỉ là nhu cầu sinh tồn. Mâm cơm tưởng bình dị lại là nơi hội tụ đạo lý, nền nếp và văn hóa ứng xử của cả cộng đồng.
Sau những ngày mưa rét kéo dài, buổi chiều cuối mùa đông trời hửng nắng ấm, nhưng vẫn khá lạnh, ông Chiến tiễn mấy người bạn cựu chiến binh ở trong làng đến nhà ông chơi cờ tướng ra về. Tranh thủ trời vẫn còn chưa tối và ấm, ông quay vào nhà cầm cái kéo ra sân vườn cắt tỉa lại mấy cây si cảnh trước sân để tạo thế cho cây. Gần một năm nay, kể từ sau ngày bà vợ mất, ông Chiến trở lên lặng lẽ, trầm tĩnh khác hẳn cái sôi nổi vốn có của ông trước đây.
Mùa đông năm ấy, sương mù ở Sủa Nhà Lử đặc quánh như bát mèn mén mới đồ. Sương bịt kín lỗ chân lông, bịt kín cả con mắt, đi cách nhau ba bước chân đã không nhìn thấy mặt người. Vừ Thị Súa ngồi co ro trên chiếc ghế băng dài ở trụ sở xã. Cái ghế gỗ mát lạnh, lạnh thấu qua lớp váy lanh mỏng tang, chạy dọc sống lưng. Hôm nay Súa xuống xã làm cái giấy khai sinh cho con Mỷ.
Có những điều tưởng chừng nhỏ bé, nhưng lại làm nên giá trị lớn lao của đời người - đó là Cách ta sống. Mỗi người, dù ở địa vị nào, dù giàu hay nghèo, đều được đánh giá không phải bởi của cải vật chất, mà bởi nhân cách và văn hóa ứng xử trong từng lời nói, việc làm.
Tuần này, xin giới thiệu cùng bạn đọc cuốn “Một ý niệm khác về hạnh phúc” của Marc Levy - nhà văn đương đại nổi tiếng thuộc top được tìm đọc nhiều nhất châu Âu.
Những năm gần đây, trên mạng xã hội và trong đời sống thật, một bộ phận giới trẻ nổi lên với trào lưu gọi là “4 không”: không yêu, không kết hôn, không sinh con, không phụ thuộc. Dù mỗi cá nhân theo đuổi vì những lý do khác nhau, nhưng điểm chung là thái độ muốn tự quyết cuộc sống, giảm ràng buộc và tránh những trách nhiệm truyền thống.
“Dường như ai đi ngang cửa/Gió mùa đông bắc se lòng/Chút lá thu vàng đã rụng/Chiều nay cũng bỏ ta đi…”. Một sớm mai thức dậy đã thấy trời chuyển rét, chợt nôn nao trong lòng giai điệu bài hát “Nỗi nhớ mùa đông” của nhạc sỹ Phú Quang.
Người phương Tây có câu: Con đường nhanh nhất đến trái tim là qua dạ dày, hàm chứa việc ẩm thực có khả năng chạm đến cảm xúc và tạo dựng sự gắn bó sâu sắc giữa con người với con người, hay với một vùng đất.
Giữa những chật chội, náo nhiệt của chốn thị thành rực rỡ ánh đèn, đôi khi lòng người lại thấy chông chênh và thèm khát một khoảng lặng bình yên. Đúng lúc ấy, “Gió đồng hun hút” của nhà báo Ngô Bá Lục xuất hiện như một chuyến tàu khứ hồi đặc biệt, đưa người đọc ngược dòng thời gian trở về với miền ấu thơ rơm rạ của những năm 80 thế kỷ trước.
Trong bối cảnh ẩm thực Việt Nam ngày càng khẳng định vị thế trên bản đồ thế giới, việc khai thác giá trị ẩm thực như một “sứ giả” du lịch đang trở thành hướng đi quan trọng góp phần thúc đẩy tăng trưởng ngành công nghiệp không khói.
Tuần này, chúng tôi tiếp tục giới thiệu cùng bạn đọc một cuốn sách khác của tiến sỹ, bác sỹ tâm lý M. Scott Peck: Con đường chẳng mấy ai đi - một cuốn sách kinh điển về tâm lý học và tình yêu, phẩm giá và hành trình trưởng thành tinh thần.
Thêm một lần Lân chuyển đến nơi ở mới. Giữa những cuộc di dịch, cảm giác mình không thuộc về một nơi chốn nào lại dấy lên trong Lân. Căn phòng trọ nằm sâu trong con hẻm lác đác những triền hoa lam sương, cánh hoa mảnh dẻ rụng đầy chân tường, bậc đá như có một cơn mưa hoa vừa trút.
Mùa đông vùng núi đến bằng cái lạnh rất riêng: không dữ dội, không vội vã, nhưng cứ âm thầm thấm vào người như nước chảy qua khe đá. Chỉ cần hé cửa, gió đã ùa vào, buốt đến mức khiến lòng thoáng khựng lại. Cái lạnh ấy không dừng ở da thịt, nó chầm chậm len vào những tầng sâu nhất của tâm hồn, nơi những ký ức tưởng đã ngủ yên bắt đầu lay động.
Mùa đông ở vùng cao luôn đến sớm, đến bất ngờ như một bóng mây khổng lồ trôi xuống từ đỉnh núi rồi lặng lẽ phủ chụp lên bản làng. Khi những luồng gió từ dãy núi quanh năm phủ sương bắt đầu rít qua khe cửa, cũng là lúc cái lạnh hun hút tràn vào những mái nhà dựng bên triền dốc.