Sau mấy ngày mưa tầm tã con đường vào bản bị sạt lở, nhìn từ xa nó hệt như chiếc bánh bị chuột khoét. Lử đứng nhìn ái ngại, lâu nay anh ghét nhất là loài chuột rừng gặm bắp ngô trên nương, củ khoai dưới ruộng.
Mùa thu đến cùng những cơn gió hanh hao, hương cốm mới thoảng qua những con phố nhỏ, tỏa ngát trên khắp mọi miền quê. Thế nhưng, trong những ngày thu trong veo này, nhiều miền quê vẫn còn ngập trong bùn nước. Những cơn lũ dữ mấy ngày qua đã nhấn chìm bao mái nhà, vùi lấp những con đường thân thuộc.
Trong kho tàng ca dao dân ca Việt Nam, tình mẹ là một chủ đề phổ biến, thiêng liêng và bền vững nhất. Qua bao thế hệ, người mẹ hiện lên như biểu tượng của sự hy sinh, bao dung và lòng nhân hậu, chan chứa yêu thương.
Cuối thu nắng mỏng như tơ, vương phủ, lan tỏa đến tận chân trời. Cây cối gấp gáp, vội vàng trổ hết sinh lực cuối cùng để bật lên những gam màu huyền diệu, cố níu kéo sự sống đang xa dần theo nhịp chảy của thời gian. Những ngọn gió heo may nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh báo hiệu mùa đông sắp tới khiến tiết trời thêm dịu dàng, đằm thắm. Có cái gì đó man mác, bâng khuâng.
Sáng 5/10/2025, nhà điêu khắc Tạ Quang Bạo điện thoại gọi tôi, giật giọng: Báo tin, “KTS Lê Hiệp mất…”.Tôi rụng rời chân tay. Và tôi nhớ lại câu hỏi của tôi với nhà thơ Thái Thành Vân cách đây 9 năm: KTS Lê Hiệp, người xứ Thanh hay người xứ Tuyên ?
Trong xã hội hiện đại, khi công nghệ và mạng xã hội phủ sóng mạnh mẽ, một khái niệm ngày càng được nhắc đến nhiều hơn: Hội chứng sợ bỏ lỡ - FOMO (Fear Of Missing Out). Đây là cảm giác lo âu, bất an khi cho rằng mình đang bỏ lỡ cơ hội, sự kiện, thông tin hay trải nghiệm mà người khác đang tận hưởng; khiến con người dễ rơi vào cái bẫy vô hình.
Chiều thu lặng lẽ buông xuống, ánh nắng cuối ngày nghiêng qua mái ngói rêu phong, mùi khói bếp bảng lảng trong không gian, gợi lên một nỗi niềm man mác. Con ngõ nhỏ quê tôi bỗng trầm mặc hơn, khi gió heo may khẽ lùa qua vòm cây, thả xuống mặt đất những chiếc lá vàng úa.
Chiều buông, mây đen vần vũ như dồn nén cả bầu trời. Từng cơn gió hun hút rít qua mái hiên, làm khung cửa kẽo kẹt không yên. Mùi đất ẩm ngai ngái quyện với hơi oi nồng của trời trước bão, dày đặc đến nghẹt thở. Bà Thảo ngồi co ro trên bậu cửa, ánh mắt dõi ra cánh đồng hoa hồng vừa bón phân hôm trước. Những luống hoa xanh rờn trải dài đến tận bờ rào, hứa hẹn một vụ mùa nở rộ, mong được giá.
Cơn mưa nhấm nhẳng chạy trên mái gianh, từng đợt từng đợt nước nhỏ xuống mãi cái chum nước ở chái nhà. Mùi đất ẩm, mùi quần áo mốc cứ xộc lên mãi làm Thụm cám cảnh. Lôi điếu thuốc lào ra hút cay xè, từng làn khói vụt qua trước mắt như ảo ảnh.
Thế gian tuần hoàn biến đổi, có bình minh rồi sẽ có hoàng hôn, chiếc đèn cạn dầu sẽ chỉ còn leo lét, buồng chuối xanh lâu rồi sẽ chín, và cái lá đến mùa Thu rồi sẽ ngả mầu vàng. Đó đã là quy luật của tự nhiên rồi. Đời người cũng vậy, chỉ như một hơi thở thôi. Ta không thể hít một hơi quá khả năng của mình. Nhưng điều khác là, ta có thể hít sâu hết khả năng của mình trong từng hơi thở.
Ngày 26-9 vừa qua, Đồi hành xác: Tà thuyết đen trở lại của đạo diễn Lương Đình Dũng chính thức ra rạp, mở ra góc nhìn mới về phim kinh dị Việt Nam. Phim khai thác khía cạnh ma mị về tà thuyết giữ của, đồng thời khai phá nhiều cảnh sắc nguyên sơ, bí ẩn, cuốn hút của Việt Nam.
Mùa lũ, tôi lại nhớ những dòng sông chảy trong ký ức nhiều thế hệ chúng tôi ở Tuyên Quang. Sông Lô, con sông mà tuổi thơ tôi vẫn thường trầm mình trong làn nước mát mỗi buổi trưa hè. Nhưng cũng chính con sông ấy, mỗi khi mùa mưa bão lại trở mình giận dữ, tôi lại se sắt một nỗi niềm về những trận lũ trước đây.
Từ miền đá xám nơi cực Bắc Tổ quốc, cô bé người Mông Tuệ Mẫn bước chân vào nghệ thuật thứ bảy và để lại dấu ấn trong hai bộ phim gây chú ý của điện ảnh Việt năm 2025: Đèn Âm Hồn của Hoàng Nam và Thám tử Kiên của Victor Vũ. Với lối diễn hồn nhiên, trong trẻo, Tuệ Mẫn không chỉ chinh phục đoàn làm phim mà còn để lại dư âm sâu lắng trong lòng khán giả.
Có những buổi chiều lặng lẽ, khi ngồi giữa phố thị ồn ào, tôi bỗng thấy lòng mình chênh chếch về phía cao nguyên đá. Nơi ấy, từng mùa hoa đã đi qua tuổi trẻ, để lại trong ký ức tôi những mảng màu không bao giờ nhạt. Tôi đã sống, đã làm việc, đã gắn bó cả thanh xuân nơi miền đất khắc nghiệt mà cũng chan chứa dịu dàng ấy.