Hương bếp của mẹ

08:51, 29/10/2025

Người ta tin món ăn ngon phải đến từ bàn tay khéo léo, từ sự tinh thông của người đầu bếp. Tôi cũng từng nghĩ vậy, cho đến khi nhận ra: món ăn thấm đẫm tình yêu chẳng cần sự hoàn hảo nào. Hương bếp của mẹ tôi là minh chứng. Bà là cô giáo của phấn trắng và trang giáo án, nhưng khi khép cửa lớp, căn bếp nhỏ lại đón một phiên bản có phần vụng về, lóng ngóng mà đáng yêu của mẹ.

 

Minh họa. Tôn Dương
Minh họa. Tôn Dương

Đôi tay quen cầm phấn ấy lúng túng khi chạm vào thớ thịt, mớ rau. Mẹ không giỏi cân đong, nhưng những món ăn của mẹ lại mang hương vị đặc biệt – thứ hương vị được nêm từ yêu thương hơn là tài nghệ. Căn bếp của mẹ không phải nơi thí nghiệm ẩm thực, mà là góc riêng của tình cảm.

Tôi nhớ món bánh rợm đầu tiên mẹ làm. Bánh của mẹ không dẻo mịn, nhân đỗ xanh cứ trào ra ngoài, loang lổ. Tôi phá lên cười: “Bánh rợm của mẹ nhân lộn ra ngoài rồi!” Mẹ chỉ cười hiền: “Nó muốn ra khoe đó con, khoe rằng được nặn bằng tay mẹ, bằng lòng mẹ”. Từ câu nói giản dị ấy, tôi học được rằng: trong những điều không hoàn hảo vẫn ẩn giấu một vẻ đẹp riêng.

Tết đến, nỗi lo của mẹ không phải miếng ngon vật lạ, mà là giữ hồn phong vị cổ truyền. Bánh chưng của mẹ chẳng bao giờ nằm yên trong khuôn, có chiếc thì dài như hình chữ nhật. Cả nhà cười nghiêng ngả, bố hóm hỉnh đặt tên “bánh chưng vượt giới hạn”. Nhưng khi cắt ra, hương nếp, hương đậu, hương thịt lan tỏa khắp gian nhà – như vòng tay ấm của mẹ, đủ xua tan mọi khiếm khuyết.

Có lần mẹ đang rán cá thì học trò đến hỏi bài, đến khi nhớ ra cá đã cháy xém. Mẹ thở dài: “Lại hy sinh một con cá rồi.” Bố tôi gắp miếng cá cháy, cười hiền: “Đây là cá tận tâm. Mẹ lo cho học trò, cho nhà – cái cháy này là dấu vết của một tấm lòng”. Từ đó, tôi hiểu: trong từng vụng về của mẹ đều ẩn chứa một tình yêu lớn.

Những bữa cơm vụng về của mẹ dạy tôi bài học giản dị: yêu thương không cần hoàn hảo. Mẹ không khéo tay, nhưng khéo giữ lửa. Mẹ không đong đếm bằng công thức, nhưng biết chia đều yêu thương cho từng người.

Giờ đây, khi tự tay vào bếp, tôi nấu khéo hơn, nhưng vẫn nghe văng vẳng lời mẹ: “Món ăn có thể không khéo, nhưng phải có tình”. Hương vị tôi tìm không phải của đầu bếp chuyên nghiệp, mà là hương bánh “nhân lộn ngoài”, mùi cá “tận tâm” – hương của căn bếp vụng về mà ấm áp đến nghẹn lòng. Nơi ấy, tình yêu được nêm bằng cả trái tim không bao giờ nguội, đó là bản giao hưởng dịu dàng nhất của đời tôi.

Hoàng Anh


Ý kiến bạn đọc


Cùng chuyên mục
Trong nhịp thở mùa thu
Trong ký ức dân tộc, mùa thu không chỉ gợi hương cốm mới, sắc nắng vàng và gió heo may dìu dịu, mà còn khắc ghi khoảnh khắc lịch sử cách đây tám mươi năm, khi cả một dân tộc bước vào kỷ nguyên độc lập, tự do. Từ mùa thu ấy, đất nước đã đi qua bao đổi thay để hôm nay, trong nhịp sống rộn rã, chúng ta lại được sống trọn vẹn trong hạnh phúc và tự hào.
30/08/2025
Những mùa hoa ở lại
Có những buổi chiều lặng lẽ, khi ngồi giữa phố thị ồn ào, tôi bỗng thấy lòng mình chênh chếch về phía cao nguyên đá. Nơi ấy, từng mùa hoa đã đi qua tuổi trẻ, để lại trong ký ức tôi những mảng màu không bao giờ nhạt. Tôi đã sống, đã làm việc, đã gắn bó cả thanh xuân nơi miền đất khắc nghiệt mà cũng chan chứa dịu dàng ấy.
27/09/2025
Thương nhớ vùng cao
Vậy là ngày tôi phải xa vùng cao đã đến. Dù có đôi khi tôi ước ao thời gian trôi thật chậm, muốn níu kéo, vớt vát thêm từng phút giây để được ở lại nơi này.
26/07/2025
Hoa sữa
Khi gió mùa khẽ chạm vào những hàng cây, tôi lại nghe thoang thoảng mùi hương ấy - hương hoa sữa, nồng nàn và da diết. Nó thoảng qua trong gió, mong manh như thể đã chờ tôi suốt bao năm tháng mải mê đi qua những chặng đường gập ghềnh của cuộc đời.
25/10/2025