Hương bếp của mẹ
Người ta tin món ăn ngon phải đến từ bàn tay khéo léo, từ sự tinh thông của người đầu bếp. Tôi cũng từng nghĩ vậy, cho đến khi nhận ra: món ăn thấm đẫm tình yêu chẳng cần sự hoàn hảo nào. Hương bếp của mẹ tôi là minh chứng. Bà là cô giáo của phấn trắng và trang giáo án, nhưng khi khép cửa lớp, căn bếp nhỏ lại đón một phiên bản có phần vụng về, lóng ngóng mà đáng yêu của mẹ.
![]() |
| Minh họa. Tôn Dương |
Đôi tay quen cầm phấn ấy lúng túng khi chạm vào thớ thịt, mớ rau. Mẹ không giỏi cân đong, nhưng những món ăn của mẹ lại mang hương vị đặc biệt – thứ hương vị được nêm từ yêu thương hơn là tài nghệ. Căn bếp của mẹ không phải nơi thí nghiệm ẩm thực, mà là góc riêng của tình cảm.
Tôi nhớ món bánh rợm đầu tiên mẹ làm. Bánh của mẹ không dẻo mịn, nhân đỗ xanh cứ trào ra ngoài, loang lổ. Tôi phá lên cười: “Bánh rợm của mẹ nhân lộn ra ngoài rồi!” Mẹ chỉ cười hiền: “Nó muốn ra khoe đó con, khoe rằng được nặn bằng tay mẹ, bằng lòng mẹ”. Từ câu nói giản dị ấy, tôi học được rằng: trong những điều không hoàn hảo vẫn ẩn giấu một vẻ đẹp riêng.
Tết đến, nỗi lo của mẹ không phải miếng ngon vật lạ, mà là giữ hồn phong vị cổ truyền. Bánh chưng của mẹ chẳng bao giờ nằm yên trong khuôn, có chiếc thì dài như hình chữ nhật. Cả nhà cười nghiêng ngả, bố hóm hỉnh đặt tên “bánh chưng vượt giới hạn”. Nhưng khi cắt ra, hương nếp, hương đậu, hương thịt lan tỏa khắp gian nhà – như vòng tay ấm của mẹ, đủ xua tan mọi khiếm khuyết.
Có lần mẹ đang rán cá thì học trò đến hỏi bài, đến khi nhớ ra cá đã cháy xém. Mẹ thở dài: “Lại hy sinh một con cá rồi.” Bố tôi gắp miếng cá cháy, cười hiền: “Đây là cá tận tâm. Mẹ lo cho học trò, cho nhà – cái cháy này là dấu vết của một tấm lòng”. Từ đó, tôi hiểu: trong từng vụng về của mẹ đều ẩn chứa một tình yêu lớn.
Những bữa cơm vụng về của mẹ dạy tôi bài học giản dị: yêu thương không cần hoàn hảo. Mẹ không khéo tay, nhưng khéo giữ lửa. Mẹ không đong đếm bằng công thức, nhưng biết chia đều yêu thương cho từng người.
Giờ đây, khi tự tay vào bếp, tôi nấu khéo hơn, nhưng vẫn nghe văng vẳng lời mẹ: “Món ăn có thể không khéo, nhưng phải có tình”. Hương vị tôi tìm không phải của đầu bếp chuyên nghiệp, mà là hương bánh “nhân lộn ngoài”, mùi cá “tận tâm” – hương của căn bếp vụng về mà ấm áp đến nghẹn lòng. Nơi ấy, tình yêu được nêm bằng cả trái tim không bao giờ nguội, đó là bản giao hưởng dịu dàng nhất của đời tôi.
Hoàng Anh











Ý kiến bạn đọc