Tình cha

- Thấy cha ôm thằng cu Tuấn, cu Bi, một đứa cháu nội, một đứa cháu ngoại vào lòng, vừa hôn, vừa nựng chúng, mắt cha sáng ngời lên một niềm hạnh phúc khôn tả, nước mắt tôi lưng tròng. Tôi thương cha, cả một đời người, vượt qua bao nhiêu những đớn đau của bệnh tật, những khốn khó của đời sống vật chất, mà trên đời này không ít người gặp phải, đã nản chí, nản lòng, buông xuôi, mặc cho số phận đến đâu thì đến. Nhưng đối với cha tôi thì không vậy. 

Cha mẹ tôi sinh hạ được hai người con, một trai một gái. Nếu như không gặp những biến cố trong cuộc đời, thì gia đình tôi cũng khấm khá như bao gia đình khác. Cha tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê hẻo lánh, con nhà nghèo, nhưng cha rất chịu khó chăm chỉ học hành và học rất giỏi. Nhà quê ngày ấy không có điện như bây giờ, chỉ với ngọn đèn dầu hỏa, ấy thế mà cha tôi được đi thi học sinh giỏi ở huyện, ở tỉnh. Những năm tháng ấy đất nước còn đang chiến tranh, học hết phổ thông cha xung phong lên đường nhập ngũ. Cha tôi quen mẹ khi mẹ đang là một quân nhân phục vụ ở một đơn vị vận tải, tình yêu trong sáng đến với họ nhanh chóng, lễ cưới đơn giản được đơn vị tổ chức ngay tại chiến trường. Cha tôi hết chiến trường này đến chiến trường khác, lập không biết bao nhiêu chiến công, cha được thưởng nhiều huân huy chương. Nhưng rồi bom đạn cũng không chừa người lính dũng cảm như cha, trong một trận đánh ác liệt, cha bị thương nặng. Vết thương quái ác, làm cột sống cha vẹo đi, chân teo dần, cha thành người bán thân bất toại… Cha ở Trại an dưỡng được một thời gian, mẹ tôi ra quân, xin cho cha về nhà để mẹ chăm sóc nuôi dưỡng. Mẹ đi khắp mọi nơi, tìm thầy kiếm thợ, nơi nào họ mách có thuốc hay, thầy giỏi là mẹ lên đường, chẳng kể đêm hay ngày, mưa hay nắng, hết đắp lại uống, lại xông, đủ cả…

Bốn năm sau cha tôi như người từ cõi chết trở về, cha túc tắc tập đi, tập tự tắm lấy, tự vệ sinh lấy... sức khỏe của cha dần dần hồi phục. Mẹ mừng lắm, mẹ như trẻ lại đến mấy tuổi, lúc nào trên gương mặt cũng ngời ngời hạnh phúc. Lúc đó hai anh em chúng tôi cũng đã vào học cấp ba, đời sống lại càng khó khăn hơn, bởi đồng lương của cha, mẹ rất thấp. Đúng lúc đó ông trời lại ném đá trúng vào đầu gia đình tôi, mẹ tôi ngã bệnh, vết thương cũ ở chiến trường tái phát, không kịp cứu chữa. Mẹ ra đi trong sự tức tưởi, đau đớn, khốn cùng của cha con tôi. Cha nuốt nước mắt vào trong lòng, sống tiếp. Hàng đêm cha ngồi lặng lẽ, như một kẻ vô hồn trước di ảnh của mẹ, thâu đêm suốt sáng…

Hai anh em tôi vẫn hàng ngày cắp sách đến trường, ngoài xuất lương hưu của cha ra, lúc rảnh rỗi anh trai tôi đi bán bánh mỳ cộng với sự đùm bọc, cưu mang của những đồng đội và bà con họ hàng, lối xóm… Một hôm cha bảo:

- Thu này! Cha muốn xuống xóm Đán, trông coi nhà cho bác Phố, bác ấy đi ở với con trai bác ấy, chẳng biết bao giờ bác ấy về. Ở đây có mỗi gian tập thể, chật hẹp quá, ở xóm Đán đất vườn rộng rãi, cha con ta trồng rau, nuôi con gà, nuôi con lợn để có thu nhập thêm, có tiền cho con và anh con ăn học.

- Nhưng cha thì yếu đau bệnh tật như vậy, ai làm hả cha!

- Cha sẽ làm, làm túc tắc con ạ!

- Thôi thế cũng được cha ạ!

Tôi đồng ý để chiều lòng cha. Ở nơi ruộng vườn rộng rãi, cha bắt đầu trồng rau, nuôi mấy con gà, nuôi thêm đôi lợn. Nhìn cha đi lại khó khăn, cứ túc tắc chăm gà, chăm lợn, trồng rau, trong lòng tôi dấy lên một nỗi niềm thương cha vô hạn. Nhưng thật trớ trêu, ông trời cứ đùa dai với cha con tôi, tai họa lại ập đến với cha. Chả là thấy cây trứng gà rậm rạp, che khuất vườn trồng rau, cha bắc ghế trèo lên để phạt bớt mấy cành, nhưng chiếc ghế bị nghiêng, cha ngã nhào xuống đất, vết thương cũ lại tái phát, cha nằm viện liên miên mấy tháng trời, bệnh tình mới đỡ. Về nhà cha lại trồng rau, nuôi lợn, nuôi gà… kiếm thêm đồng ra đồng vào.

Năm tôi thi đỗ vào đại học, cha cầm sổ lương đi thế chấp ngân hàng để lấy tiền cho tôi ăn học. Được vài tháng cha xuống thành phố thăm tôi. Mấy ngày đầu, cha cứ bước một, bước một đi quanh quẩn nơi này, chỗ kia, xung quanh nơi tôi ở trọ. Một thời gian sau, ông làm quen được với một ông bạn già cùng tuổi, cũng là cựu chiến binh với nhau, hai ông rủ nhau trông xe đạp, xe máy ở khu tập thể. Ông bạn của cha khỏe hơn thì nhận xe vào bãi, khi khách lấy xe thì dắt xe ra trả, còn cha yếu hơn thì ghi phiếu, nhận tiền, cứ thế, ngày nắng cũng như ngày mưa, cha đã trụ lại ở thành phố gần năm năm trời với tôi, khi tôi học xong, xin việc làm ở thành phố, ông mới trở lại quê hương, trông coi nhà cửa. Anh trai tôi cũng đã ra trường, có việc làm, tuy đồng lương ít ỏi nhưng gia đình cũng không phải đi vay đi mượn như trước nữa. Đời sống của cha con tôi dần dần cũng đủ ăn, đủ tiêu. Mỗi lần về thăm cha, cha thường giục tôi:

- Con lấy chồng đi, để cha còn nhìn thấy cháu ngoại trước khi nhắm mắt!

Tôi vừa cười vừa nói với cha:

- Con còn đi học thêm, mấy lại cha của con còn lâu mới chết ạ!

- Con thương cha thì con đi lấy chồng sớm cho cha nhờ!

Tuy cự nự cha như vậy, nhưng tôi rất thương cha, tôi quyết định lấy chồng sớm để cha yên lòng. Đám cưới của tôi đơn giản, nhưng vui, cha là người vui nhất, ông chống gậy, đi đi lại lại, khuôn mặt sáng bừng lên một niềm kiêu hãnh và hạnh phúc.

Tôi lấy chồng tròn năm, thì anh trai tôi cũng xây dựng gia đình. Chị dâu tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, tốt nết, khi chị yêu anh, không ít người dèm pha bóng gió:

- Mày lấy nó, về nhà hầu bố nó phải không?

Rồi thì:

- Gia cảnh nhà nó buồn đến chết, sáng nhìn thấy người què, chiều nhìn thấy người què…

Nhưng chị dâu tôi thật sự yêu anh tôi, chị bỏ ngoài tai những lời dèm pha đàm tiếu đó. Anh chị làm đám cưới sau hai năm yêu nhau, rồi chị sinh cho cha tôi một đứa cháu trai đẹp như một thiên thần.

Tuy sinh sống làm việc ở thành phố, nhưng tuần nào tôi cũng cùng chồng và hai thằng con về thăm cha, mỗi lần thăm cha, cha thường bảo:

- Nhà mình tuy còn nghèo, nhưng cũng đã yên ổn, các con đã có công ăn việc làm, cha đã có cháu nội, cháu ngoại, cha thấy mình hạnh phúc và mãn nguyện lắm rồi. Bây giờ mẹ con có gọi cha đi cha cũng yên lòng!

Tôi cười bảo cha:

- Chúng con được như ngày hôm nay là nhờ vào tình thương yêu và sự vượt qua bao nhiêu nỗi khổ hạnh của cha, mẹ. Chứ nói dại cha mẹ mà mất sớm thì chúng con chẳng nên người! Cha phải sống mà nhìn các con các cháu của cha trưởng thành nữa chứ!

Cha rơm rớm nước mắt, cha lặng lẽ, trong lòng cha lại nhớ đến mẹ tôi.

Cha tôi vẫn vậy, vẫn chiếc gậy gỗ, nhấc một, nhấc một. Cha cười đùa với các cháu nội, ngoại mỗi ngày. Tôi thường ngồi ngắm cha, trong lòng dạt dào hạnh phúc.

Truyện ngắn: Nguyễn Anh Đào

Tin cùng chuyên mục