Ở làng Khuôn bên bờ sông Lô quê cô, năm ấy đã chứng kiến đám cưới của đôi trai tài gái sắc. Tân là giáo viên dạy văn, còn Dũng chồng cô là giáo viên dạy nhạc. Vẻ đẹp trai và những ngón đàn của Dũng khiến bao cô gái quanh vùng thương nhớ. Nhưng Dũng chọn Tân, bởi cô quá đẹp, lại ngoan hiền. Trên chiếc xe màu trắng, họ đón nhau về tổ ấm trong niềm vui của hai họ và đồng nghiệp.
Tưởng chừng hạnh phúc đã viên mãn khi cuối năm, Tân sinh bé Vân. Con bé mang đủ nét đẹp của cha và mẹ, đôi mắt to tròn, nước da trắng hồng khỏe mạnh. Tân chuyên tâm chăm con, chuyên tâm dạy học. Bận con nhỏ, nhưng Tân luôn ân cần, quan tâm đến học trò và những người xung quanh, từ những việc nhỏ nhặt nhất.
Minh hoạ: Bích Ngọc
Tân là giáo viên khá hiện đại. Cô không ngại thử thách bản thân với những cái mới. Cô thích tìm hiểu và ứng dụng công nghệ vào việc giảng dạy, luôn cố gắng cập nhật kiến thức và phương pháp giáo dục tiên tiến để mang đến những bài học thú vị cho học sinh. Những giờ học của cô luôn tràn ngập tiếng cười, sự sáng tạo và những trải nghiệm mới lạ.
Điều khiến mọi người yêu mến và tôn trọng cô nhất chính là tấm lòng. Tân không chỉ là một cô giáo, mà còn là một người bạn, một người mẹ đối với các học sinh của mình. Những lần cô ngồi bên các em, lắng nghe những tâm sự nhỏ nhặt, hay những buổi chiều cô dắt tay học trò nghèo ra chợ mua quần áo, giày dép mới, đã trở thành hình ảnh quen thuộc ở ngôi làng này.
***
Những ngày tháng tươi đẹp của cô giáo Tân tưởng như sẽ kéo dài mãi mãi, nhưng cuộc sống luôn có những thử thách. Chiều ấy, lớp tập huấn trên huyện kết thúc sớm hơn kế hoạch, Tân hào hứng chạy xe về với chồng con sau mấy ngày xa cách. Nhưng cô chết lặng trước cánh cửa hé mở. Tiếng cười đùa của chồng cô và người phụ nữ ấy vọng ra từ phía trong khiến trái tim cô vỡ vụn. Dũng bước ra bối rối với những khuy áo cài chưa hết và mái tóc bết mồ hôi trên khuôn mặt điển trai. Nước mắt trào ra không kiểm soát, Tân quay ngoắt và chạy thục mạng ra phía sông. Nỗi đau bị phản bội trĩu nặng trong tim. Cổ họng Tân khô khốc, dạ dày cuộn đau từng cơn như có bàn tay khổng lồ đang bóp chặt.
Nhìn bóng hoàng hôn sắp tắt, cô nghĩ tình yêu của mình cũng đang mất đi như bóng mặt trời kia. Vì mặt trời từng rạng rỡ đến thế, rồi cũng tắt đi nhường chỗ cho bóng tối. Rồi nghĩ đến bé Vân, cô đứng dậy, rảo bước về bên con.
Đêm ấy, Dũng nằm trên chiếc ghế dài ở phòng ngoài. Tân dỗ con ngủ rồi mới cầm quần áo đi tắm. Nước mắt cô tuôn không ngừng cùng dòng nước từ chiếc vòi sen trên cao. Cô tắm rất lâu, kỳ cọ mãi vẫn không hết cảm giác ghê tởm như chính mình vừa bị vấy bẩn.
Xong xuôi, cô ngồi bó gối ngắm con gái đang say ngủ và mông lung với ý nghĩ về ngày đã qua và ngày mai. Dũng đẹp trai, đào hoa, khiến nhiều cô gái mê tít. Không như Tân chỉ chăm chút cho gia đình, Dũng có vẻ rất tự hào về vẻ đào hoa của mình. Tân nghĩ, bỏ qua lần này, sẽ lại có lần sau. Cô hiểu, chất vấn hay tha thứ cho chồng không phải là việc sẽ làm lúc này.
Sáng hôm sau, Tân lặng lẽ thu xếp hành lý, ôm bé Vân rời khỏi ngôi nhà đã từng là tổ ấm của cô. Không có lời chia tay, không một lời trách móc hay oán giận. Tân chỉ lặng lẽ bước đi, mang theo niềm đau âm ỉ và sự tổn thương sâu sắc.
***
Ngôi trường Tân đến nằm trên triền đồi có rất nhiều cây mâm xôi. Đúng mùa mưa, những ngọn mâm xôi vươn lên tua tủa, mập mạp; từng chùm quả chín đỏ lấp ló trong đám lá xanh, khiến Tân thấy tạm quên niềm đau trong lòng. Cô chọn nơi này, vì hồi sinh viên đã đến đây thực tập. Bản miền núi nghèo, nhưng bọn trẻ ngoan ngoãn, người dân thì mộc mạc, chân tình. Ngày ấy vì đang yêu Dũng nên cô trở về quê, dù nơi này vẫn đang thiếu giáo viên.
Nay trở lại để bắt đầu một cuộc sống mới, Tân có cảm giác mình thuộc về nơi này. Mình sẽ quên đi nỗi đau bị phản bội, sẽ tìm lại sự bình yên trong tâm hồn, và xây dựng một cuộc đời khác cho bé Vân. Cô tự nhủ.
Ngôi trường nhỏ có những đứa trẻ ngây ngô, nghèo khó nhưng ánh mắt sáng trong đầy tin cậy. Cô giáo Tân lao vào công việc, dành trọn tâm huyết và tình cảm cho những học trò vùng cao. Cô chăm sóc chúng như những đứa con của mình, dạy chúng những bài học trong sách giáo khoa và đem đến cho chúng tình thương yêu, sự ấm áp. Mỗi ngày trôi qua, cô dần quên đi nỗi đau trong lòng, quên đi người đàn ông đã phản bội cô, và tập trung vào niềm vui giản dị từ những ánh mắt, nụ cười của học trò.
Chỉ đến đêm khuya yên tĩnh, khi tiếng gió rì rào bên ngoài cửa sổ, Tân mới thấy sự trống trải len lỏi trong trái tim. Nhưng hình ảnh Dũng với mái tóc bết mồ hôi và chiếc áo cài khuy lệch hôm ấy lại khiến Tân tràn đầy thất vọng. Cô nhìn bé Vân đang ngủ say bên cạnh, nhắc nhở mình phải mạnh mẽ hơn. Tân biết rằng cuộc sống mới này không dễ dàng, nhưng cô tin rằng với tình yêu thương, sự kiên định, cô sẽ vượt qua tất cả.
Một buổi chiều cuối đông, gió thổi qua những tán cây rừng xào xạc, mang theo hơi lạnh của núi. Tân vừa kết thúc giờ học, đang chuẩn bị về phòng thì thấy một bóng dáng quen thuộc. Một người đàn ông đang bồn chồn dưới gốc cây trước sân trường, ánh mắt đượm buồn và đầy ân hận.
Đó là Dũng - người chồng đã phản bội cô. Trong khoảnh khắc, mọi ký ức đau đớn lại ùa về, khiến tim Tân thắt lại. Cô dừng bước, không biết phải đối mặt như thế nào. Suốt nhiều tháng qua, cô đã cố gắng xóa đi hình bóng này khỏi cuộc sống của mình, nhưng giờ đây, anh ta lại xuất hiện, như muốn khuấy động lại tất cả những gì cô đã cố quên.
Dũng tiến lại gần, ánh mắt ngập tràn sự hối lỗi:
Tân... Anh xin lỗi... Anh đã sai. Anh đã nhận ra tất cả sau khi em rời đi. Anh không thể sống thiếu em và con. Làm ơn... hãy cho anh một cơ hội sửa sai.
Tân lặng im, lòng cô rối bời. Những lời xin lỗi của Dũng vang lên trong không gian tĩnh lặng, nhưng chúng không thể dễ dàng xoa dịu nỗi đau mà cô đã chịu đựng. Tân bước lùi lại một bước, ánh mắt trầm lặng:
- Anh có biết em đã đau khổ thế nào không? Anh đã phá vỡ niềm tin của em, đã đẩy em vào tận cùng của sự tuyệt vọng. Giờ đây, khi em đã cố gắng xây dựng lại cuộc sống, anh lại đến, muốn em bỏ lại tất cả?
Dũng cúi đầu, không nói. Tân nhìn anh, trong lòng cô không khỏi xao xuyến. Dù trái tim cô đã chịu nhiều tổn thương, nhưng tình cảm với anh không hoàn toàn biến mất. Cô thương anh, thương con, và khát khao một gia đình hạnh phúc, trọn vẹn. Nhưng nếu cô quay về, điều gì sẽ chờ đợi cô? Liệu cuộc sống ấy có còn nguyên vẹn hay lại là những vết thương mới? Và hơn hết, cô còn học trò của mình ở đây, những đứa trẻ mà cô đã gắn bó, yêu thương trong suốt thời gian qua.
Cô nghĩ về hai con đường trước mặt. Một bên là gia đình, nơi cô đã từng tìm thấy hạnh phúc nhưng cũng là nơi cô đã phải chịu nhiều đau khổ. Một bên là ngôi trường nhỏ bé nơi vùng cao, nơi cô đã xây dựng lại cuộc đời mình, nơi những đứa trẻ đang trông đợi cô mỗi ngày. Cô phải chọn lựa giữa quá khứ và hiện tại, giữa trách nhiệm với gia đình và tình thương dành cho học trò.
Trên đỉnh đồi, gió vẫn thổi không ngừng, cuốn theo những suy nghĩ lẫn lộn trong lòng cô.
Đêm ấy, Tân nhường căn phòng cho hai bố con Dũng hàn huyên. Sự giằng xé trong lòng khiến cô không thể ngủ yên. Rồi khi tiếng gà phía bên kia đồi báo hiệu trời sáng, Tân hiểu rằng chỉ có cô mới có thể chọn lựa con đường cho riêng mình.
Cô trở dậy, đến trước cửa phòng, nhìn vào mắt người chồng đang chờ đợi câu trả lời.
- Em cần thời gian - Tân nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định - Anh cứ về trước. Nếu có duyên, có lẽ chúng ta sẽ tìm lại được nhau.
Dũng lặng lẽ gật đầu, hiểu rằng sự tha thứ và hàn gắn không thể đến ngay lập tức.
***
Cuối đông, vùng cao vẫn lạnh đến khắc nghiệt. Sương mù giăng kín lối, những cơn gió rét buốt như cứa vào da thịt. Hôm nay là buổi học cuối, trước khi cô trò nghỉ Tết. Tân khoác chiếc áo dày, bước đi trên con đường đầy đá sỏi dẫn vào lớp. Cô chợt vui khi thấy cây đào trước sân bắt đầu hé nở những bông hoa đầu tiên. Ngạc nhiên hơn, cô thấy nhiều phụ huynh học sinh đã chờ sẵn. Họ mang theo các loại bánh tự làm.
Bà cụ Sáng ở cuối bản, mái tóc bạc phơ, nắm lấy tay Tân, giọng run run:
- Cô giáo à, nay là buổi học cuối để mai cô về quê nghỉ tết. Dân bản chúng tôi nghèo, chỉ có mấy thứ quà quê này biếu cô. Mong cô sớm trở lại với bọn trẻ.
Tân nghẹn ngào, cô không ngờ sự hiện diện của mình lại có ý nghĩa lớn đến thế với người dân bản nhỏ. Họ không nói nhiều, nhưng trong từng cử chỉ, từng ánh mắt, cô thấy được sự chân thành, tình cảm ấm áp mà họ dành cho cô.
Bé Hoa, một trong những học sinh nhỏ nhất trong lớp, mắt long lanh tha thiết:
- Cô giáo về ăn Tết xong lại lên sớm với chúng em nhé.
Những lời nói ngây thơ, chân thành của học trò như sợi dây kéo trái tim Tân lại gần hơn với ngôi trường nhỏ bé này. Cô nhận ra từng ngày trôi qua, mình đã là một phần của cộng đồng dân bản, của cuộc sống nơi đây. Những đứa trẻ cần cô, và cô cũng cần chúng để tìm lại sự bình yên trong tâm hồn. Giữa những ngọn núi cao vời vợi, cô tìm thấy niềm vui từ những điều giản dị: ánh mắt rạng rỡ của học trò, sự chân thành của người dân, và sự bình yên khi được cống hiến cho một điều gì đó lớn lao hơn chính mình.
Sau buổi dạy hôm đó, Tân đứng trên đỉnh đồi nhìn ngắm ngôi trường nhỏ, lòng nhẹ nhõm. Tân đã tìm được câu trả lời cho mình. Cô biết rằng đây chính là nơi cô thuộc về, nơi mà cô sẽ gắn bó, không chỉ vì học trò, mà vì chính bản thân cô cũng cần nơi này để sống một cuộc đời có ý nghĩa.
Gửi phản hồi
In bài viết