Mùa đông vùng núi đến bằng cái lạnh rất riêng: không dữ dội, không vội vã, nhưng cứ âm thầm thấm vào người như nước chảy qua khe đá. Chỉ cần hé cửa, gió đã ùa vào, buốt đến mức khiến lòng thoáng khựng lại. Cái lạnh ấy không dừng ở da thịt, nó chầm chậm len vào những tầng sâu nhất của tâm hồn, nơi những ký ức tưởng đã ngủ yên bắt đầu lay động.
Mùa đông ở vùng cao luôn đến sớm, đến bất ngờ như một bóng mây khổng lồ trôi xuống từ đỉnh núi rồi lặng lẽ phủ chụp lên bản làng. Khi những luồng gió từ dãy núi quanh năm phủ sương bắt đầu rít qua khe cửa, cũng là lúc cái lạnh hun hút tràn vào những mái nhà dựng bên triền dốc.
Mỗi mùa đông trở về, khi gió lạnh cứa nhẹ qua những ngón tay và mặt đất sẫm lại trong làn sương mỏng, tôi thường cảm thấy một khoảng trống rất khó gọi tên hé mở trong lòng. Đó không chỉ là cái lạnh của trời đất, mà còn là sự nhắc nhớ về một miền ký ức đã xa, nơi bếp củi đỏ lửa từng là trung tâm của cả thế giới tuổi thơ tôi.
Sáng vùng cao. Mây vẫn lững lờ vờn quanh đỉnh núi, sương giăng trắng con đường nhỏ dẫn vào bản. Tôi trở lại sau bao năm xa, nhìn triền núi cũ mà lòng chợt dâng lên những ký ức xưa… nơi có cô - người đã gieo con chữ giữa lưng chừng mây.
Những cơn gió đầu đông vần vũ trên những vòm lá vàng úa. Hơi lạnh bao trùm không gian. Cái rét chuyển mùa như một khúc nhạc trầm gợi nhớ bao điều xa xăm. Từ đâu đó thoảng mùi hương gạo mới. Bỗng thấy cồn cào nỗi nhớ về Bếp lửa của mẹ.
Sinh ra và lớn lên ở miền núi, cả tuổi thơ tôi gắn với rừng. Sau này mỗi khi có dịp tôi lại đến với rừng, dù chỉ để ngắm nhìn, hít thở không khí của rừng. Mỗi gốc cây, mỗi tán lá, mỗi bước chân là một ký ức sống động, ngân nga trong huyết mạch tôi. Dù không thể nhớ những năm tháng qua tôi đã đến, đã đi qua bao nhiêu cánh rừng. Nhưng, có điều chắc chắn là mỗi cánh rừng ấy đều để lại trong tôi những ký ức đẹp, những trải nghiệm khó quên.
Người ta tin món ăn ngon phải đến từ bàn tay khéo léo, từ sự tinh thông của người đầu bếp. Tôi cũng từng nghĩ vậy, cho đến khi nhận ra: món ăn thấm đẫm tình yêu chẳng cần sự hoàn hảo nào. Hương bếp của mẹ tôi là minh chứng. Bà là cô giáo của phấn trắng và trang giáo án, nhưng khi khép cửa lớp, căn bếp nhỏ lại đón một phiên bản có phần vụng về, lóng ngóng mà đáng yêu của mẹ.
Khi gió mùa khẽ chạm vào những hàng cây, tôi lại nghe thoang thoảng mùi hương ấy - hương hoa sữa, nồng nàn và da diết. Nó thoảng qua trong gió, mong manh như thể đã chờ tôi suốt bao năm tháng mải mê đi qua những chặng đường gập ghềnh của cuộc đời.
Trời bắt đầu se lạnh. Những cơn gió không còn mang theo hương nắng dịu dàng của mùa thu, mà đã lẫn chút hanh hao, chút khô khốc của mùa đông đang đến gần. Không gian như chậm lại, lặng lẽ hơn, khiến lòng người cũng dễ mềm ra, dễ hoài niệm.
Mùa thu đến cùng những cơn gió hanh hao, hương cốm mới thoảng qua những con phố nhỏ, tỏa ngát trên khắp mọi miền quê. Thế nhưng, trong những ngày thu trong veo này, nhiều miền quê vẫn còn ngập trong bùn nước. Những cơn lũ dữ mấy ngày qua đã nhấn chìm bao mái nhà, vùi lấp những con đường thân thuộc.
Cuối thu nắng mỏng như tơ, vương phủ, lan tỏa đến tận chân trời. Cây cối gấp gáp, vội vàng trổ hết sinh lực cuối cùng để bật lên những gam màu huyền diệu, cố níu kéo sự sống đang xa dần theo nhịp chảy của thời gian. Những ngọn gió heo may nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh báo hiệu mùa đông sắp tới khiến tiết trời thêm dịu dàng, đằm thắm. Có cái gì đó man mác, bâng khuâng.
Chiều thu lặng lẽ buông xuống, ánh nắng cuối ngày nghiêng qua mái ngói rêu phong, mùi khói bếp bảng lảng trong không gian, gợi lên một nỗi niềm man mác. Con ngõ nhỏ quê tôi bỗng trầm mặc hơn, khi gió heo may khẽ lùa qua vòm cây, thả xuống mặt đất những chiếc lá vàng úa.
Cơn mưa nhấm nhẳng chạy trên mái gianh, từng đợt từng đợt nước nhỏ xuống mãi cái chum nước ở chái nhà. Mùi đất ẩm, mùi quần áo mốc cứ xộc lên mãi làm Thụm cám cảnh. Lôi điếu thuốc lào ra hút cay xè, từng làn khói vụt qua trước mắt như ảo ảnh.
Thế gian tuần hoàn biến đổi, có bình minh rồi sẽ có hoàng hôn, chiếc đèn cạn dầu sẽ chỉ còn leo lét, buồng chuối xanh lâu rồi sẽ chín, và cái lá đến mùa Thu rồi sẽ ngả mầu vàng. Đó đã là quy luật của tự nhiên rồi. Đời người cũng vậy, chỉ như một hơi thở thôi. Ta không thể hít một hơi quá khả năng của mình. Nhưng điều khác là, ta có thể hít sâu hết khả năng của mình trong từng hơi thở.
Mùa lũ, tôi lại nhớ những dòng sông chảy trong ký ức nhiều thế hệ chúng tôi ở Tuyên Quang. Sông Lô, con sông mà tuổi thơ tôi vẫn thường trầm mình trong làn nước mát mỗi buổi trưa hè. Nhưng cũng chính con sông ấy, mỗi khi mùa mưa bão lại trở mình giận dữ, tôi lại se sắt một nỗi niềm về những trận lũ trước đây.