Những cơn gió đầu đông vần vũ trên những vòm lá vàng úa. Hơi lạnh bao trùm không gian. Cái rét chuyển mùa như một khúc nhạc trầm gợi nhớ bao điều xa xăm. Từ đâu đó thoảng mùi hương gạo mới. Bỗng thấy cồn cào nỗi nhớ về Bếp lửa của mẹ.
Sinh ra và lớn lên ở miền núi, cả tuổi thơ tôi gắn với rừng. Sau này mỗi khi có dịp tôi lại đến với rừng, dù chỉ để ngắm nhìn, hít thở không khí của rừng. Mỗi gốc cây, mỗi tán lá, mỗi bước chân là một ký ức sống động, ngân nga trong huyết mạch tôi. Dù không thể nhớ những năm tháng qua tôi đã đến, đã đi qua bao nhiêu cánh rừng. Nhưng, có điều chắc chắn là mỗi cánh rừng ấy đều để lại trong tôi những ký ức đẹp, những trải nghiệm khó quên.
Người ta tin món ăn ngon phải đến từ bàn tay khéo léo, từ sự tinh thông của người đầu bếp. Tôi cũng từng nghĩ vậy, cho đến khi nhận ra: món ăn thấm đẫm tình yêu chẳng cần sự hoàn hảo nào. Hương bếp của mẹ tôi là minh chứng. Bà là cô giáo của phấn trắng và trang giáo án, nhưng khi khép cửa lớp, căn bếp nhỏ lại đón một phiên bản có phần vụng về, lóng ngóng mà đáng yêu của mẹ.
Khi gió mùa khẽ chạm vào những hàng cây, tôi lại nghe thoang thoảng mùi hương ấy - hương hoa sữa, nồng nàn và da diết. Nó thoảng qua trong gió, mong manh như thể đã chờ tôi suốt bao năm tháng mải mê đi qua những chặng đường gập ghềnh của cuộc đời.
Trời bắt đầu se lạnh. Những cơn gió không còn mang theo hương nắng dịu dàng của mùa thu, mà đã lẫn chút hanh hao, chút khô khốc của mùa đông đang đến gần. Không gian như chậm lại, lặng lẽ hơn, khiến lòng người cũng dễ mềm ra, dễ hoài niệm.
Mùa thu đến cùng những cơn gió hanh hao, hương cốm mới thoảng qua những con phố nhỏ, tỏa ngát trên khắp mọi miền quê. Thế nhưng, trong những ngày thu trong veo này, nhiều miền quê vẫn còn ngập trong bùn nước. Những cơn lũ dữ mấy ngày qua đã nhấn chìm bao mái nhà, vùi lấp những con đường thân thuộc.
Cuối thu nắng mỏng như tơ, vương phủ, lan tỏa đến tận chân trời. Cây cối gấp gáp, vội vàng trổ hết sinh lực cuối cùng để bật lên những gam màu huyền diệu, cố níu kéo sự sống đang xa dần theo nhịp chảy của thời gian. Những ngọn gió heo may nhẹ nhàng mang theo hơi lạnh báo hiệu mùa đông sắp tới khiến tiết trời thêm dịu dàng, đằm thắm. Có cái gì đó man mác, bâng khuâng.
Chiều thu lặng lẽ buông xuống, ánh nắng cuối ngày nghiêng qua mái ngói rêu phong, mùi khói bếp bảng lảng trong không gian, gợi lên một nỗi niềm man mác. Con ngõ nhỏ quê tôi bỗng trầm mặc hơn, khi gió heo may khẽ lùa qua vòm cây, thả xuống mặt đất những chiếc lá vàng úa.
Cơn mưa nhấm nhẳng chạy trên mái gianh, từng đợt từng đợt nước nhỏ xuống mãi cái chum nước ở chái nhà. Mùi đất ẩm, mùi quần áo mốc cứ xộc lên mãi làm Thụm cám cảnh. Lôi điếu thuốc lào ra hút cay xè, từng làn khói vụt qua trước mắt như ảo ảnh.
Thế gian tuần hoàn biến đổi, có bình minh rồi sẽ có hoàng hôn, chiếc đèn cạn dầu sẽ chỉ còn leo lét, buồng chuối xanh lâu rồi sẽ chín, và cái lá đến mùa Thu rồi sẽ ngả mầu vàng. Đó đã là quy luật của tự nhiên rồi. Đời người cũng vậy, chỉ như một hơi thở thôi. Ta không thể hít một hơi quá khả năng của mình. Nhưng điều khác là, ta có thể hít sâu hết khả năng của mình trong từng hơi thở.
Mùa lũ, tôi lại nhớ những dòng sông chảy trong ký ức nhiều thế hệ chúng tôi ở Tuyên Quang. Sông Lô, con sông mà tuổi thơ tôi vẫn thường trầm mình trong làn nước mát mỗi buổi trưa hè. Nhưng cũng chính con sông ấy, mỗi khi mùa mưa bão lại trở mình giận dữ, tôi lại se sắt một nỗi niềm về những trận lũ trước đây.
Có những buổi chiều lặng lẽ, khi ngồi giữa phố thị ồn ào, tôi bỗng thấy lòng mình chênh chếch về phía cao nguyên đá. Nơi ấy, từng mùa hoa đã đi qua tuổi trẻ, để lại trong ký ức tôi những mảng màu không bao giờ nhạt. Tôi đã sống, đã làm việc, đã gắn bó cả thanh xuân nơi miền đất khắc nghiệt mà cũng chan chứa dịu dàng ấy.
Mỗi khi heo may trở mình trong buổi sớm, giữa khoảng trời bảng lảng sương, tôi lại nghe như phảng phất đâu đây mùi hương cốm dịu ngọt. Thứ hương thơm thanh khiết ấy không chỉ gợi mùa, mà còn khơi dậy cả một miền ký ức xa xôi - những ngày thơ ấu ven đô, nơi lũ trẻ chúng tôi ríu rít theo mẹ ra đồng ngắt những bông lúa nếp sữa.
Khi những làn gió se lạnh khẽ khàng ùa về, nghe trong nắng chiều vàng yếu ớt những dư âm xưa cũ. Vài mảnh mây trắng lang thang về cuối trời. Chiếc lá khô nhẹ rơi trên con ngõ nhỏ, đánh thức những kỷ niệm đã ngủ yên. Mùa gió heo may mang đến những nỗi buồn man mác. Có điều gì như quen mà rất lạ. Chợt một nỗi nhớ không tên như vừa thoảng qua cánh đồng làng.
Rằm tháng Bảy âm lịch hằng năm là ngày xá tội vong nhân, người dân thường gọi một cách nôm na là ngày cúng cô hồn. Nhưng ngày rằm tháng Bảy còn là một ngày lễ quan trọng khác, đó là Lễ Vu Lan.